Hồi 1:Tào Tháo gọi điện tống Hùng Vương,
Thái Tổ ra tay giúp Đại Việt.
Vào thời Hùng Vương thứ 19, trong một buổi sáng bình thường như mọi
buổi sáng bình thường khác, Hùng Vương ngồi nhậu thịt *** trong triều
với các hoàng tử, hoàng thân (!!?).Trong khi đang khề khà vui vẻ, chén
chú chén anh thì bỗng một tên quân canh chạy vào bẩm báo:
_”Dạ, thưa đại ca, đại ca có điện thoại ạ!”
Vua Hùng cất giọng lè nhè say rượu:
_”Của ai?”
_”Dạ, của tổng thống Mỹ ạ!”
_”Chuyện vớ vẩn, để sau đi!(???)”
Rồi khoát tay sai quân lính vác tên ấy ra ngoài chém cả ba họ(Dã man thật!!!). Một lát sau lại có tên khác chạy vào:
_”Dạ đại ca, lại có điện thoại ạ!”
Bị phá đám liên tục, vua Hùng bực mình, gắt:
_”Thằng nào!?”
_”Dạ, bạn học của đại ca, “thằng” Tào A Man ạh!”
_”Đưa đây! Đưa đây!”
Vua Hùng nghe vậy liền vội vàng thưởng lớn cho tên quân canh, phong hắn
làm phò mã, rồi chụp lấy điện thoại, nét mặt bỗng vui tươi, hớn hở:
_”A thằng láu cá! Lâu quá không gặp nhỉ! Sao mày biết số “phôn” di động của tao?”
Đầu dây bên kia trả lời:
_”Của thằng Lưu Bị cho tao, nó hiện đang làm Thục Vương kiêm giám đốc Tổng đài 108 mà!”
Vua Hùng thốt:
_”Wa, tao tưởng chỉ có mình tao đủ tài năng làm vua chứ, không ngờ cái thằng đội sổ 5 năm liền ấy lại ghê gớm như vậy!”
Đầu dây bên kia lại tiếp:
_”Hừ, tao cũng làm vua đây, Ngụy Vương đó nha, còn thằng Tôn Kiên đi ăn
xin ở Giang Đông, không hiểu nó làm cái chết tiệt gì mà leo lên được
chức Ngô Vương!!!Bó tay.”
_”Tốt quá, cả bốn đứa mình đều được làm đế làm vương, quá hay rồi. Bữa nào ra quán thịt rừng nhậu một bữa đi, tao bao!”
Giọng bên kia buồn bã:
_”Thôi tao chẳng còn tâm trí để ăn để uống đâu, nước tao với nước của 2 thằng ngốc kia sắp “đi” tới nơi rồi!”
Vua Hùng ngạc nhiên:
_”Why?What?Where?When?How?Who….”
A Man kể lể:
_”Hôm bữa đó, tao với 2 thằng kia xem TV dự đoán World Cup, trúng được
3 vé đi Đức xem đá banh. Tới nơi coi được trận Đức-Ý, thằng cha tổng
thống Mỹ ngồi kế bên bắt Ý thắng, tụi tao cười chả ngu, bắt tất cả vào
Đức…Thế rồi…”
Vua Hùng ôm bụng cười ngặt nghẽo:
_”Ha ha ha!Thua chớ gì, trận đó tao lột sạch của thằng Lý Thái Tổ mà, nó bây giờ về quê cày ruộng rồi!”
_”Đừng có chọc tao”-Giọng A Man hầm hầm-”Tao với 2 thằng kia lỡ kí vào văn tự bán nước rồi, không biết làm sao đây…”
Hùng Vương an ủi:
_”Nếu vậy tụi mày qua nước tao mà sống, tao sẽ cấp cho tụi mày căn nhà mặt tiền ở thành phố.”
A Man nói:
_”Nước mày bé choắt, ở vừa chật chội, vừa nóng nực, ở lâu dễ bị khùng lắm!”
Bị chê, Vua Hùng nổi điên:
_”Mất nước tới nơi rồi mà còn kén cá chọn canh, đã vậy thì ông cóc cho ở nữa!”
A Man dịu giọng:
_”Thôi, đừng nóng người anh em, tao được biết tụi tao vẫn còn có cơ hội giữ lại nước mình nếu như…”
_”Nếu như gì?”
_”…nếu như nước mày chịu làm thuộc địa của Mỹ!”-A Man nói dứt câu.
Hùng Vương thốt lên:
_”You điên ah?”
_”Điên cái đầu mày, nghe cho rõ đây, thằng cha Bush đã thèm khát đất
nước mày lâu rồi, tao cũng cóc hiểu tại sao chả thích nước mày như thế,
nhưng chả giao hẹn cho tụi tao trong vòng 20 chục năm phải giao nộp
nước bọn mày cho chả, không thôi tụi tao sẽ mất đi quê hương yêu vấu,
thông cảm cho bọn tao nha. Hẹn cho mày 1 tháng phải làm xong yêu cầu,
không thôi bọn tao cắt tai xẻo mũi đấy! Thôi, tao cúp máy đây, gặp lại
sau, điện thoại quốc tế tốn tiền lắm!……!”
Hùng Vương nghe hết đã lâu mà vẫn bàng hoàng, lát sau ông bỗng bật dậy,
thét bảo bọn cung nữ dọn lại triều đường rồi, chạy vù về phòng thay bộ
vest mới mua rồi phóng vọt trở lại.
_”Tất cả lên triều ngay!!!!”
Vua cầm loa điện gào lớn. Các đại thần nghe thấy đều lục tục thi hành. Nhưng không ít người phàn nàn:
_”Có trận bóng đang coi dở tức thật, thằng khốn này sao hôm nay bỗng chăm thế!”
_”Mọi người tập hợp!!!”
Vua gào lên lần cuối rồi quay vào trong triều, tọa lạc lên cái ghế salông made in Vietnam ở giữa, sau đó bắt đầu buổi họp.
_”Thưa các bác, tôi muốn nói với các bác một chuyện…”
Bỗng đâu đó có tiếng nói vọng lên:
_”Có chiện gì thì nói lẹ lẹ lên đê, sắp qua hiệp 2 rồi!”
Vua Hùng trấn an:
_”Được rồi, được rồi, để tôi nói…”
Rồi thuật lại mọi chuyện khi nãy mình nói với Tào Tháo (Tức A Man). Các
đại thần ra vẻ chăm chú nghe (Nhưng thực chất là buồn ngủ đến sái cổ vì
coi WC nhiều quá!). Bỗng bất ngờ vua hỏi:
_”Tôi nói đồng bào nghe có dzõ không?”
Ngay tức khắc, một dàn “hòa ca” vang lên:
_”Tất nhiên là khôôôôôôôôôôôông!!!!”
Vua tím mặt lại, nhưng vẫn biết kiềm chế để khỏi gây ra một cuộc xô xát
theo kiểu “ba đánh một không chết cũng die” (!!!). Rồi năn nỉ các đại
thần cố nghe, ai nghe hết sẽ được 1 vé đi Đức xem trận chung kết. Nghe
vậy, các đại thần hớn hở:
_”Được, bệ hạ cứ nói lại đi, chúng thần sẽ nghe!”
Vua tằng hắng rồi cất giọng trầm ấm, nhẹ nhàng như kể chuyện cổ tích, một lúc sau vua hỏi lớn, giọng hùng hồn:
_”Vậy theo các bác chúng ta nên HÒA hay nên ĐÁNH?”
Lập tức, các đại thần nhao nhao:
_”Đánh sao lại mà đánh! Hòa! Hoà!”
_”Đánh!”-Vua phản bác.
_”Hoà”-Các đại thần cũng không vừa.
_”Đánh!”
_”Hoà!”
Vua tức muốn hộc máu, lần này thì không cách nào kềm chế được nữa, vua lật bàn rồi hét lên:
_”Tụi mày muốn gây sự với tao đấy ah!”
_”Ừ đấy, bọn ông thách mày đấy!”
Vua xắn tay áo lên rồi nhảy phóc xuống giữa triều đẹp như Thành Long:
_”Tất cả vô hết đi, ông chấp cả bọn đấy!”
Các đại thần nhìn nhau rồi gật đầu. Ai nấy không một lời xúm lại Hùng
Vương. Vua Hùng quả xứng là anh hùng, mặc dù chẳng biết tí võ nghệ gì
cũng “tả xung hữu đột như giữa chốn không người”, cuối cùng “cái ác
cũng chiến thắng”, vua bị đá đít nằm chèo queo giữa sân (!!!). Đau quá,
vua hăm doạ:
_”Đợi đấy, chúng mày nhớ là chúng mày đã đánh đấy ông đấy nhá. Ui da!”
Rồi lếch thếch cút thằng ra khỏi sân. Lẩm bẩm:
_”Cóc cần bọn quan văn vô tích sự ấy nữa, ta sẽ viết chiếu cầu hiền rồi photocopy ra dán.”
Vua sực nhớ ra tài năng Tin học mình chỉ thuộc hạng “gà”, tức là chỉ
biết khởi động và tắt máy thôi. Vì vậy vua nghĩ ngay tới 1 người, đó là
Lý Thái Tổ-nạn nhân tội nghiệp của vua-người có được bằng A Word. Nghĩ
tới đó, vua bèn lấy xe lu phóng thẳng đến nhà Lý Thái Tổ. Họ Lý rất
giận vua nên ko chịu làm, vua phải tới đi tới lại 2 lần, đến lần thứ 3
vua tới đem theo rất nhiều vàng bạc và sổ đỏ 1 căn Villa hạng nhất trên
Đà Lạt thì lúc này Lý mới “động lòng” ,đồng ý giúp vua, giúp nước. Lý
nói:
_”Bệ hạ cứ yên tâm, ba ngày sau tới lấy sẽ có ngay.”
Ba ngày sau đúng hẹn, vua Hùng tới, Lý đưa tờ giấy chỉ vỏn vẹn có mấy chữ:
_”Cần tuyển nhân tài, giá cả thỏa thuận, yêu cầu: 4 tuổi trở lên.” Hết.
Vua Hùng hài lòng khi thấy Lý làm việc đàng hoàng và mẫn cán như vậy,
bèn phong lên làm Thừa tướng. Vua cười, nói với Lý:
_”Ngay hôm nay ta sẽ đi photo, ta không tin nước Việt mình không có nhân tài!”
---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống ----------
--------------------------------------------------------------------------------
Hồi 2:
Tuyển nhân tài, Hùng Vương thiệt mạng,
Vì mất ngủ, Thái Tổ từ trần.
Lại nói về việc Hùng Vương ban chiếu cầu hiền. Mặc dù đã photocopy ra
dán khắp hang cùng ngõ hẻm, cộng thêm với sự trợ giúp không mệt mỏi của
đội ngũ Khoan cắt bê tông, thậm chí còn đăng tải lên báo chí và
Internet nhưng vẫn không thể tránh khỏi thực tế đáng buồn.
_”Bệ hạ ơi, thần mỏi quá rồi!”-Lý Thái Tổ vươn vai đứng dậy khỏi chiếc ghế nhựa, đấm lưng thùm thụp.
_”Ráng chút đi khanh ơi, trẫm xin khanh đấy!”-Vua Hùng năn nỉ,giọng rất tội nghiệp.
Lý nhăn mặt:
_”Ngồi từ sáng đến trưa trờ trưa trật rồi mà chẳng thấy thằng ma nào
tới, thần nghĩ keo này bệ hạ thất bại thảm hại rồi, thôi chúng mình đầu
hàng quách đi cho xong chuyện!”
Vua Hùng ôm đầu tuyệt vọng nhìn Lý sắp xếp lại bàn ghế chuẩn bị đi về thì bỗng nghe có tiếng vó ngựa lộc cộc phóng tới.
_”Hây!”
Một tráng sĩ oai phong lẫm liệt, mày râu nhẵn nhụi, bụ bẫm, mặc tã giấy
Huggies, cưỡi trên một con ngựa rô bốt chạy bằng pin rầm rập phóng tới
trước mặt vua Hùng. Tráng sĩ quên bóp thắng nên con ngựa cứ thế mà…lao
tới, dẫm lên vua Hùng một phát, đạp cho Thái Tổ một cái, bàn ghế đổ
nháo nhào.
_”Mày…là…thằng…nào!”
Vua Hùng thều thào. Nhưng do tuổi già sức yếu nên chỉ nói được có thế,
sau đó ông hấp hối rồi…qua đời, phó thác cơ đồ của mình vào tay Lý Thái
Tổ thừa tướng. Thái Tổ do còn trẻ, sức khỏe sung mãn nên chỉ bị…thương
nặng. Sau một hồi được Ngự y đem Thuốc chuột tới bồi bổ (!!!), Lý đã
dần dần hồi tỉnh. Phủi bụi trên bộ quần áo rách như xơ mít, chỉnh đốn
lại mũ nón cho ngay ngắn, dựng lại bàn ghế, Lý đàng hoàng ngồi xuống,
oai phong lẫm liệt. Sẵn cây thước kẻ, Lý đập cái “bốp” lên bàn rồi sẵng
giọng:
_”Người đứng dưới kia là ai, sao thấy bản quan ngồi đây mà không Hê lô!”
Tráng sĩ khoanh tay lễ phép thưa:
_”Dạ, con là Thánh Gióng, thuộc Khu đô thị mới Phù Đổng, theo chiếu cầu hiền của vua Hùng đến đây xin được làm thuê ạ!”
Lý đập bàn cái “bốp” lần nữa:
_”Láo! Ngươi rõ ràng đến đây hành thích! Nhìn cái đống dưới chân ta kìa, còn già mồm nữa ah!”
Tráng sĩ bị mắng liền phản ứng lại bằng cách…khóc nhè:
_”Hu hu, chú làm con sợ quá à, con về con méc m* cho coi! m* thuê xã hội đen chém chú làm ba khúc luôn!”
Lý thấy tráng sĩ khóc ầm ĩ như vậy sợ hàng xóm qua mắng vốn lại nghe
nói tráng sĩ có bà m* “giang hồ” như vậy, bèn sai người hầu mau mau
chạy đi mua cho tráng sĩ cây kẹo mút hương dâu về dỗ. Tráng sĩ được kẹo
liền nín khóc, ngoan ngoãn đứng mút. Xong đâu đấy, Lý liền an ủi:
_”Thôi thôi, đừng khóc nữa, tội hành thích vua ta bỏ qua cho đấy,
chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà, có đáng gì đâu, con đừng méc m* nha, tội
chú(???).Bây giờ cho ta hỏi tiếp nhé, con mấy tuổi rồi?”
Thánh Gióng cười toe toét:
_”Dạ, con được 3 tuổi ạ!”
Lý đập bàn cái “Rầm”:
_”Thằng nhóc mù chữ! Không thấy ta viết chỉ nhận trẻ em từ 4 tuổi trở
lên à! Cút! Cút ngay! Quân bay đâu quẳng ta…à quên…quẳng nó ra ngoài!”
Mệnh lệnh được thì hành ngay lập tức, người anh hùng và món đồ chơi của
anh bị bỏ vô bịch rác và vất đi không thương tiếc. Nhưng Lý như sực
nhớ, liền sai người mua thêm bịch kẹo mút rồi chở tráng sĩ về tận nhà,
nhỡ nó về mách m* thuê Xã hội đen là toi cái thân ròm này!
Lý thở dài:
_”Mới sáng sớm mở hàng mà gặp hạn rồi, xui thế khồng biết! Đúng là số *** mực mà.”
Ngồi chờ thêm 1 lúc nữa lại có thêm người mới. Người này “vai năm thước
rộng, thân mười tấc cao”, tóc xịt keo dựng đứng, nhuộm vàng khè, mỗi
bước đi quanh người phát ra một luồng hào quang. Lý nhổm dậy trông,
ngạc nhiên khi thấy một con người thần thánh như vậy, nhưng nhìn kỹ hóa
ra đó là đèn của cái xe rác bên kia đường chiếu vào.(!!?)Người ấy lên
tiếng:
_”Tại hạ có name là Thạch Sùng…nhầm…Thạch Sanh, đến đây xin một chân oshin ạ!”
_”Ngươi có Ability gì?”-Thấy đối phương xài ngoại ngữ nên Lý cũng bắt chước.
Thạch Sanh khoe:
_”Chằng giấu gì ngài, tại hạ bắn dây thun tài nhất xóm đấy, có lần tại
hạ bắn chết ngắc một con thằn lằn cách mình những 10 centimet cơ
mà!”(!!!)
Lý hài lòng, bật 1 ngón tay cái lên:
_”Giỏi! Nếu trúng tuyển ta sẽ cho ngươi làm thương binh…quên…cung binh!”
Được khen, Thạch Sanh câng mặt, “nổ”:
_”Thế giờ có chịu mướn tại hạ chưa, nói cho ngày biết là nhiều công ty
nước ngoài đã nhờ tại hạ hợp tác mà tại hạ đã từ chối đấy, ngài may lắm
đấy!”
_”Mấy công ty đó kinh doanh gì?”-Lý hỏi.
_”Da, buôn…người ạ.”
_”Tốt, nhưng chưa được, còn làm xong 1 thủ tục nữa ngươi mới chính thức là nhân viên mới ở đây?”-Lý nói.
_”Cái gì?”
_”How old are you?”
_”I’m 3 tuổi 364 ngày years old. Tomorrow là birthday của tại hạ!”
_”Thế thì mai quay lại đăng ký, chưa đủ 4 tuổi mà cứ khoác lác!”-Lý bực
bội, thét gia nhân cho Thạch Sanh một suất ra về giống như Thánh
Gióng.Rồi bỏ ra ngoài chat một lúc, tối mịt quay về, thấy thêm 1 người
xin đăng ký. Lý Thái Tổ bỏ vào nhà ăn cơm, xem phim cuối tuần xong rồi
mới trở ra. Thấy người này hình dạng cổ quái, Lý không ưa lắm nhưng vẫn
“thăm hỏi”:
_”Mày là ai? Đêm hôm khuya khuắt đến đây làm gì?”
Người đó nói:
_”Tui là Sọ Dừa, đến đây xin đăng ký làm thuê, ông biết rồi còn hỏi!”
Lý cười cười:
_”Tên gì quái vậy? Mà có khả năng gì kể tao nghe coi mậy, sáng giờ làm việc vất vả quá, nói lẹ lẹ để tao còn sleep!”
Sọ Dừa huênh hoang:
_”Tui tuy là quái thai nhưng biết chăn cọp, chăn voi, đánh bài, uống rượu mạnh, đua xe…chừng đó đủ chưa?”
_”Thế mày mấy tuổi rồi?”-Lý hỏi, giọng trịch thượng.
_”2 năm nữa tui được…4 tuổi!”-Dừa thật thà.
_”Biến ngay! Làm mất thời gian của tao!”
Lý gào to, rồi vác chổi chà rượt Sọ Dừa chạy cong đuôi. Sau khi cho Dừa
1 đập bay xuống mương mới hầm hầm vác chổi đi về. Nhưng do lúc chat
uống quá nhiều Bò Húc nên tối hôm đó Lý “một canh, hai canh, lại ba
canh-trằn trọc băn khoăn giấc chẳng thành”, đành ngồi dậy bật phim ma
coi. Sáng ra mặt mày sưng húp, mắt thâm quầng, năng suất làm việc giảm
đáng kể, bằng chứng là việc tuyển người có vấn đề trầm trọng ,”nhân
tài” 1, 2 tuổi đến xin việc liên tục mà vẫn được tuyển vào, thậm chí cả
trẻ sơ sinh cũng bò đến xin giúp nước(Ặc! Nước Đại Việt toàn con nít,
còn thanh niên trai tráng trốn đi đâu hết rồi???). “Thành tích” duy
nhất đáng kể là việc Siêu sao bắn thun Thạch Sanh chấp nhận “hạ mình”
quay trở lại đăng ký và được nhận. Đâu vào đấy, Lý nói với Thạch
Sanh-người “già” nhất:
_”Sanh, có việc gì thắc mắc ngươi cứ question với đại tướng quân Trần
Hưng Đạo, ta buồn sleep quá rồi. Ít ra ta cũng không phụ lòng Hùng
Vương, tuyển được cả ối nhân tài!”
Nói rồi cơn buồn ngủ ập đến, Lý ngã lăn xuống đất, không may Thạch Sanh
có tính thù vặt, chuyện hôm qua Sanh để bụng, cả đêm mưu tính cách rửa
hận. Biết Lý mất ngủ, Sanh bèn nhanh trí lúc Lý không để ý…kê hòn đá
sau ghế của Lý. Lý không hề hay biết thế là “đầu đập vào đá, máu tuôn
ra”. Lý cũng chết tốt, đi theo Hùng Vương cho có bạn có bè luôn! Thế
nên mới nói:
“Con người càng lúc càng đông,
Lý Thông thì ít, Thạch Sanh thì nhiều!
Mấy bác sem rồi com mèn chớ đừng có trích ko tui del đó